Người Tàu có món bánh làm bằng bột mì chiên dầu, có hình dạng như hai cây xúc xích dính liền nhau, ăn bùi và giòn tan. Món này ngoài Bắc gọi là “quẩy”, trong Nam kêu bằng “dầu chá quẩy”. “Dầu chá quẩy” là phiên âm tiếng Quảng Đông của chữ “Du tạc quỷ” (油炸鬼 – Yau ja gwai), nghĩa là con quỷ bị chiên dầu. Món bánh này không biết xuất hiện tự khi nào, nhưng nó được gắn liền với một sự tích bi thảm: nó là tượng trưng cho vợ chồng Tần Cối bị hình phạt bỏ vạc dầu, ăn “dầu chá quẩy” là nhai vợ chồng kẻ gian phi, là yêu nước!
Trong dân gian lại loan truyền đơm đặt thêm đủ thứ giai thoại truyền kỳ, thậm chí sang đến đời Thanh, còn có cả tên thầy chùa dựng chuyện, cho rằng có con heo nọ là kiếp đầu thai chịu tội thứ 7 của gian thần Tần Cối, xem ra lũ Phật giáo quốc doanh chó má vô lương hợp tác cường quyền điên đảo thị phi đời nào cũng có!
Không chỉ dùng bột chiên, heo nọc làm biểu tượng suông, người ta còn tạo dựng cả hình tượng cụ thể. Năm thứ 9 niên hiệu Chính Đức đời Minh Vũ tôn (1513), viên Đô chỉ huy của phủ Hàng Châu là Lý Long cho đúc đồng năm hình nhân bán loã quỳ trước mộ Nhạc Phi ở Tây Hồ. Năm tượng đó là Vương Tuấn, Vạn Sĩ, Tần Cối cùng vợ là Dương thị, và Trương Tuấn. Năm người này bị sử qui cho tội danh ám hại toàn gia Nhạc Phi – vị danh tướng được xem như chiến thần của Trung Hoa. Họ Lý kia quả đã làm một việc hay: từ đó, ở các nơi có đền thờ Nhạc Phi rải từ Hàng Châu tới Giang Tây, Hà Nam, Giang Tô, Hồ Bắc… các nơi đều noi theo. Toàn đại lục tính ra có 208 tượng Tần Cối trong tư thế mình trần quỳ gối, hai tay bị xích ra sau. Đặc biệt ở lăng Thái Hạo thuộc huyện Hoài Dương tỉnh Hà Nam, mỗi năm vào mùng 5 Tết, người ta lại tổ chức ngày hội lớn gọi là hội “đả Tần Cối”.
Các tượng đồng trải hơn 500 năm nay bị đánh bị vỗ không ngừng, đến nỗi đều bóng lưỡng. Dương thị, vợ Tần Cối, dù là phụ nữ nhưng cũng bị phanh trần thân trên hệt như “đồng đảng”, pho tượng của bà ở lăng Thái Hạo có điểm độc đáo là đôi bầu ngực bị sờ sáng choang.
* * *
Tội trạng Hán gian bán nước, cũng như tội danh giết hại Nhạc Phi của Tần Cối, đến nay vẫn chưa hề có một bằng chứng cụ thể; trong khi cái chết của Nhạc Phi là hệ quả tất yếu, do họ Nhạc tự rước lấy.
Nhà Bắc Tống hủ bại, đang khi bộ tộc Nữ Chân quật khởi ở phương Bắc, giành lại lãnh thổ từ Cao Ly, tiêu diệt nước Liêu, lập nên Kim quốc, thì vua tôi Tống vẫn an nhàn hưởng lạc, xây dựng văn minh đạo đức lễ nghĩa, Tống Huy tôn say mê chìm trong sáng tác, trở thành họa sĩ tài danh lừng lẫy cổ kim, chừng Kim quốc hưng binh chinh phạt thì ông vua tài tử sợ hãi đến mức phải nhường ngôi cho con là Khâm tôn. Niên hiệu Tĩnh Khang 1127, hùng binh Đại Kim thâm nhập kinh thành Biện Kinh, bắt cả vua cha vua con cùng số đông tôn thất mang đi, “sự biến Tĩnh Khang” trở thành nỗi nhục lớn nhất của Trung Hoa suốt hơn 5.000 năm lập quốc.
Nam Tống chỉ còn lại nửa mảnh giang sơn, để đối phó với tình thế đó, triều đình của Tống Anh tôn chia làm hai chủ trương: chủ chiến và chủ hòa. Phe chủ chiến do đại nguyên soái Nhạc Phi cầm đầu, phe chủ hòa do tể tướng Tần Cối làm thủ lĩnh. Nhạc Phi tự cho mình hùng tài thao lược, được thiên hạ suy tôn là bậc trung quân ái quốc, ông chết chính bởi bốn chữ “trung quân ái quốc” đó. “Trung quân” của ông là trung với hai vua trước, quyết đánh ra Bắc để rước hai vua về, thật không hiểu tại sao Nhạc Phi không hề chịu hiểu, nếu cha và anh của Anh tôn trở về thì đương kim hoàng đế sẽ phải mất ngôi. Đã thế, dẫn quân vào sâu đất địch trong khi quân của Đại Kim vốn là quân du mục thiện chiến, khác nào dắt dê vào miệng sói, thu phục giang san đâu chưa biết, nhưng chắc chắn là sinh linh đồ thán, đại quân mai một, mất nửa nước còn lại như chơi.
Những kẻ viết sử cứ hay khoa trương tinh thần yêu nước, nên hết lời ca ngợi hào khí vạn trượng kia, và quay lại đả kích phái chủ hòa, ít người nhìn nhận công lao của Tần Cối: đó là nhờ có ông ra sức chèo chống mà nửa mảnh giang san còn lại của Đại Tống kéo dài thêm được trăm năm, mãi đến khi đội quân hùng mạnh nhất thế giới, đại quân Mông Cổ, tiêu diệt cả Kim cả Tống.
* * *
Nhưng không phải trong thiên hạ ai cũng nhắm mắt tin theo sử sách do bọn cầm quyền tự ý phao vu giải láo lịch sử tùy thích. Năm 2011, tại Viện bảo tàng khu Giang Ninh thành phố Nam Kinh (quê hương Tần Cối), khánh thành bức tượng Tần Cối ngồi lên trên ghế, với đầy đủ phẩm phục áo mão triều đình, tay trái cầm cuộn giấy – chắc hẳn là thư trần tình. Trước đó, năm 2005, tại một điểm trưng bày ở Thượng Hải, nhà điêu khắc Kim Phong cho ra mắt tượng hai vợ chồng Tần Cối đứng thẳng lên. Nhưng những cố gắng giúp đỡ cho hình tượng Tần Cối chịu tội này khiến quần chúng nhân dân phẫn nộ. Người ta cần có tội đồ để nguyền rủa ngàn năm cho sướng miệng!
“Ném đá Tần Cối” là một nhu cầu thiết thực của số đông bầy đàn man rợ, nó chính là cái van do nhà cầm quyền Trung Nam Hải dành để nhân dân trút xả bất mãn. Lạy Tần tể tướng! Lạy Dương phu nhân! Bao giờ tượng đồng hai người giũ bỏ xích xiềng, đứng thẳng lưng lên, quảy đít đi khỏi Nhạc vương miếu thì trung hồn Nhạc Phi mới yên dạ, và dân tộc Trung Hoa mới mong sánh vai cùng các cường quốc năm châu.
Cái nhìn của bác Ly rất hay. Nhưng dễ bị hiểu lầm. Nhưng ai hiểu lầm thì mặc. Chúc mừng bác Ly viết một chuyện cũ với cái nhìn mới. Critical thinking.
Tiền nhân chép sử theo cảm tính riêng tư, cài vào những điều thêm bớt không ít, đọc sử do các vị tiền nhân ghi lại, nếu nhắm mắt tin theo thì sử ta ngày càng lầm lạc, mình sẽ góp phần kết gây nên tội với em cháu mình. Em nghĩ vậy, anh Bình ạ!
Đến thời gian này tôi mới thấm câu “lịch sử là cái đinh để cho cácnhaf
“… là cái đinh để treo bức tranh của tôi”, A.Duma chứ gì 🙂
Duma viết tiểu thuyết lịch sử, còn lịch sử của ta lại là tiểu thuyết, bác Cua ơi!
Đến thời gian này tôi mới thấm câu gì của ông gì, đại khái là “lịch sử là cái đinh để cho các nhà cầm quyền treo lên những gì họ thích”. Nhất là ở quê mình, sử được truyền bằng miệng, khẩu thiệt vô bằng.
Dân mình có cái lạ, đọc sử bằng trái tim, không phải bằng cái đầu, người ta cứ đinh ninh của ông bà chép truyền lại chắc chắn là phải đúng, cấm cãi, he he!
Em thích câu này:
“xem ra lũ Phật giáo quốc doanh chó má vô lương hợp tác cường quyền điên đảo thị phi đời nào cũng có!”
Mình cũng ưng nhất câu đó đó Phay, còn định thêm vô một mớ tình từ gợi tả nữa cơ! 😉
@ Cụ Ly:
– Hình ảnh:
Thật là bất nhẫn khi nhìn thấy ai phải quỳ gối, hoặc ai đó bị bắt phải quỳ gối mãi theo thời gian. Có cái gì đó dã man và tàn ác đối với con người, kể cả người trong cuộc và kẻ hậu sinh.
– TKO đọc bài này của sư huynh cả ở FB và blog, thấy được nhiều comment ngưỡng mộ rất mực của người đọc FB dành cho sư huynh. Bravo sư huynh!
TKO chú ý nhứt hai nội dung trong entry này:
“Thu phục giang san đâu chưa biết, nhưng chắc chắn là sinh linh đồ thán, đại quân mai một, mất nửa nước còn lại như chơi”.
“Ném đá Tần Cối” là một nhu cầu thiết thực của số đông bầy đàn man rợ, nó chính là cái van do nhà cầm quyền Trung Nam Hải dành để nhân dân trút xả bất mãn”. Hết trích.
Những âm mưu thủ đoạn trong chính trị thật tàn khốc, vì nó ảnh hưởng đến số đông, đám đông với tâm lý bầy đàn, rất đáng lo ngại. Những người cầm cân nảy mực của đất nước/dân tộc nếu không đủ tài thao lược và chính tâm, đất nước/dân tộc đừng mong yên hàn, phát triển, sánh vai được với ai.
Cũng chỉ biết lo lo và thở hắt!
😦
Ngộ lắm, ca tụng anh hùng không sướng miệng bằng thóa mạ tội đồ, bọn Tàu khốn kiếp, hơ hơ!
Viết hay lắm, cám ơn Le Vinh Huy.
Em cảm ơn chị đã đồng cảm, chị Phương Anh thân yêu của em!
Lịch sử và văn hóa mỗi thời mỗi khác thưa anh Levinhhuy và các anh chị em.
Con người cổ xửa với với triết lý “Tam cương – ngũ thường” nên khi nghiên cứu hay phán xét nên tự đặt con mắt nhìn trong bối cảnh đó. Người đời thời bấy giờ hay các vị vua sau này cũng vậy, họ nhìn nhận phẩm cách của Nhạc Phi và sự xấu xa của Tần Cối trong bối cảnh đó. Rất tiếc là không thể tách cả 2 nhân vật ra khỏi bối cảnh đó được, cho nên dù cho con người hiện đại, hay con người ở những nơi khác nếu tách khỏi bối cảnh đó thì sẽ không thể hiều được. Tại sao phải thay đổi cách nhìn nhận của người đời??? Nếu muốn thay đổi được, thì trước tiên phải thay đổi bối cảnh mà con người và sự kiện đó được sinh ra.
Nga nghĩ, tất cả đều là an bài của Trời đất đối với lịch sử của Trung Hoa cũng như của nhân loại, vĩnh viễn không thể thay đổi được đâu.
Cái sự tình trớ trêu là, ngay khi quốc gia mạt vật, vua quan hủ bại thối nát, vẫn có những người anh hùng giữ gìn được phẩm chất cao đẹp trong mọi hoàn cảnh. Nhạc Phi cho dù không bị hãm hại hay bị hãm hãi như lịch sử thì vẫn không thay đổi bản chất sáng đẹp. Còn Tần Cối thì tất nhiên rồi, hắn đáng bị phỉ nhổ ngàn năm. Chính vì sự phỉ nhổ này mà nhân loại còn có thể tồn tại được: đạo đức vẫn còn, cái Thiện vẫn còn, cái đúng vẫn còn có thể được nhìn nhận.
Có thể chúng ta cảm thấy chướng mắt khi thấy người khác phỉ nhổ vào 1 hình tượng đã qua, có lẽ bởi chúng ta chưa đủ hiểu 1 Trung Hoa cùng với Nhạc Phi vĩ đại thời bấy giờ.
@Nga Nguyen, bàn về lịch sử mà nhấn mạnh tầm quan trọng của bối cảnh e có hơi thừa chăng? 😛
Nhạc Phi mất năm 1142, Tần Cối 1155. Còn việc dựng tượng bêu xấu Tần lão gia của viên đô úy Lý Long kia là vào triều Minh, năm 1513, tức hơn 400 năm sau, nên không thể gọi hành động đó là đánh giá của người đương thời được.
“Người đương thời” với Tần-Nhạc đánh giá thế nào về hai nhân vật này? Tất nhiên là cũng có nhiều tranh cãi như chúng ta hiện thời, nhưng tư tưởng cổ vũ đường lối nghị hòa của Tần Cối vẫn chiếm đa số và là chủ đạo. Đây là vấn đề thuộc về kinh tế, lúc bấy giờ, kinh tế Nam Tống đã ổn định và phát triển phồn thịnh, người dân không muốn nghe đến chuyện thu hồi Bắc Tống, vì lẽ Bắc Tống bị quân Kim tàn phá tiêu điều, nếu thu về thì gánh nặng phục hồi kinh tế sẽ đè lên vai bá tánh Nam Tống, thuế khóa sẽ vì đó mà tăng nặng. Giang sơn xã tắc có ý nghĩa gì với thường dân? Trăm họ chỉ mong thái bình, công việc mần ăn ổn định là đủ. Chỉ bọn cầm quyền xảo trá đa đoan là hô hào lấy non sông làm trọng để mưu toan “thống nhất”.
Để hiểu điều đó, tôi xin mượn cách “nói mé” là lấy Triều Tiên hiện thời làm ví dụ: nếu hô hào thống nhất đất nước, thì họa chăng chỉ có dân Bắc Triều Tiên là khoái chí tử, với viễn cảnh sẽ được vơ vét của tiền trong cõi Nam; còn với dân Nam Hàn, hãy thử trưng cầu dân ý, xem họ có khứng nhận sáp nhập Bắc Triều Tiên vào với họ hay chăng? Thống nhất đất nước để rước lấy đủ thứ nghèo nàn tệ nạn khôn lường, ai người ưng cho?
Trở lại việc đúc tượng nguyền rủa Tần Cối ngàn năm, đó là việc xảy ra đời Minh, tức sau khi Trung Hoa bị thống trị bởi Nguyên-Mông ngoại bang. Nhà cầm quyền do muốn răn đe phản động, nên bày trò sỉ nhục Tần Cối mà thôi. Tôi tiếc là chưa tìm ra đủ chứng cứ cho thấy Lý Long kia có hiềm thù với con cháu Tần gia, nên đã hành động đê mạt, bằng cách phỉ nhổ cha ông kẻ khác.
Những sử gia, học gia xứ mình chẳng biết ất giáp, bất phân thị phi, cứ được dịp chủi rủa bán nước là reo hò thống khoái hùa theo, cốt để tỏ ra ta đây yêu nước. Đọc trên những trang mạng Việt Nam, tất cả đều một giọng gọi Tần thừa tướng là “hắn” với giọng miệt thị. Chỉ một chữ “hắn” khi bàn lịch sử cho thấy sự không công tâm của người viết rồi!
Và sự việc đúc tượng để nguyền rủa không dừng lại ở nhân vật Tần Cối. Sau này, đời Thanh mạt, lại một nhân vật tương tự cũng bị y chang cùng một mô-típ: đúc tượng cả hai vợ chồng, và phanh trần vợ người ta ra. Đó là trường hợp Uông Tinh Vệ.
Đi ngược lại đám đông cuồng nộ là việc không tưởng, và quá sức tôi. Tôi viết bài này chỉ là nén nhang kính dâng hương hồn Tần thừa tướng, Uông đại nhân, ngậm ngùi thông cảm cùng nỗi bi hoài với cổ nhân. Còn thì ai muốn mắng muốn chửi muốn nguyền rủa Tần – Uông thậm tệ thế nào thì mặc họ đi, tôi không rảnh để bận lòng tời nữa, tâm trạng tôi đã được giải tỏa khỏi cái tội phỉ báng tiền nhân.
Đây là tượng vợ chồng Uông Tinh Vệ ở Hải Nam tỉnh CHiết Giang:
Mời anh chị em tham khảo …
[Chanhkien.org] Khưu Xứ Cơ, một trong “Toàn Chân Thất Tử”, nhờ khổ tu mà hiện xuất một số thần tích, thanh danh ngày càng lớn. Kim Thế Tông, Hoàng đế nước Kim thời bấy giờ nghe đại danh Khưu Xứ Cơ, nên triệu ông vào cung yết kiến. Khưu Xứ Cơ đến rồi, Kim Thế Tông mới hỏi ông lý nhân sinh, Khưu Xứ Cơ nói: “Tích tinh dưỡng thần là mấu chốt của tu thân, thực hành vô vi là căn bản để trị thiên hạ. Phú quý sinh dâm là lý thường của con người, cần hết sức tự đề phòng. Nếu có thể kiên trì như vậy, khoảng cách đến tiên Đạo đã không còn xa nữa. Những cách nói hoang đường quái dị khác, xin chớ có tin”. Sau này Kim Thế Tông lại một lần nữa triệu kiến Khưu Xứ Cơ, Khưu Xứ Cơ phân tích lý Trời và người, Kim Thế Tông nghe xong sắc mặt vui mừng.
Khi ấy Khưu Xứ Cơ có thể nhân lúc Hoàng thượng cao hứng mà đắc được phú quý công danh, nhưng ông là một người tu luyện, hoàn toàn không có hết thảy tâm danh lợi ở nhân gian. Bởi vậy không lâu sau, ông xin trở về núi Chung Nam tu luyện. Sau khi Khưu Xứ Cơ trở về núi, Kim Thế Tông lại thưởng cho mười vạn quan tiền, nhưng bị ông dùng lời khéo từ chối.
Sau đó đến những năm Thái Hòa của Kim Chương Tông (1201-1208 SCN), Kim, Tống hai triều khai chiến, quần chúng các nơi ở Sơn Đông đua nhau khởi nghĩa kháng Kim. Dương An Nhi (nguyên danh Dương An Quốc), người huyện Ích Đô cũng tập hợp quần chúng khởi nghĩa, sau bị triều Kim chiêu an, được phong làm Thích Sử, giữ chức Phòng Ngự Sử. Năm Sùng Khánh thứ 2 Kim Vệ Thiệu Vương (1212 SCN), quân Mông Cổ bao vây Trung Đô, Vệ Thiệu Vương hạ lệnh Dương An Nhi dẫn quân tác chiến. Dương An Nhi hành quân tới núi Kê Minh, đến nửa đường bỏ chạy về Sơn Đông, lại một lần nữa khởi nghĩa kháng Kim. Bởi vì thuộc hạ lấy mặc áo đỏ làm dấu hiệu, nên gọi là “Hồng áo quân”.
Khi ấy Đô Úy phụ trách bình loạn Sơn Đông là Phó Tán An Trinh nghĩ tới Khưu Xứ Cơ đức cao vọng trọng, nên muốn mời ông tới chiêu an nghĩa quân. Khưu Xứ Cơ vì muốn gắng sức cứu người nên vui vẻ đồng ý. Phó Tán An Trinh phái quân bảo vệ Khưu Xứ Cơ tiến lên, nhưng Khưu Xứ Cơ nói: “Triều đình đã phải phái quân, còn cần ta làm gì? Không bằng để sư đồ ta cầm chiếu thư tiến lên, lấy đó chứng minh rằng triều đình tuyệt không có ác ý gì”. Phó Tán An Trinh đồng ý. Bởi vậy, Khưu Xứ Cơ không mang theo quân lính nào, mà chỉ dẫn mấy đồ chúng tiến lên.
Mấy sư đồ Khưu Xứ Cơ vừa nhìn thấy thủ lĩnh Hồng áo quân liền nói: “Triều đình Nam Tống ngu dốt hủ bại, sau khi tự sát hại anh hùng Nhạc Phi kháng Kim, Thiên Đế phẫn nộ, không phù hộ nhà Tống nữa. Triều Kim cũng hết hy vọng rồi, người tới diệt họ sắp tới đây, nhưng không phải các vị! Các vị làm ầm lên như thế, cuối cùng đại họa rơi xuống đầu. Thỉnh các vị trở về nhà làm lương dân, đợi sau này chiến sự nổ ra, ta sẽ có cách bảo hộ các vị”. Đám người này xưa nay đều kính ngưỡng Khưu Xứ Cơ, nên rất nhiều người sau khi nghe ông nói liền bày tỏ ước nguyện thụ chiêu an, trở về làm dân thường, mặc dù không nghe lệnh của triều Kim.
Sau đó, Phó Tán An Trinh thừa cơ trấn áp các Hồng áo quân không thuận chiêu an, khiến châu huyện mà Hồng áo quân chiếm đóng lần lượt thất thủ. Cuối năm ấy, Dương An Nhi kiên trì tạo phản đọa xuống nước mà chết, Hồng áo quân còn lại do em gái của y là Dương Diệu Chân thống lĩnh tiếp tục kháng Kim, sau phải đi nhờ cậy Nam Tống. Nhưng Nam Tống lại coi họ là phe đối lập, nên mới nhân cơ hội tiêu diệt họ. Tới đây, trong số những người từng gia nhập Hồng áo quân, chỉ những ai nghe lời khuyên rút lui của Khưu Xứ Cơ mới bình an vô sự, còn lại đều bị Kim hoặc Nam Tống tiêu diệt.
Sau khi đọc đoạn cố sự này, tôi cảm thán rất nhiều. Khưu Xứ Cơ là người tu luyện, hoàn toàn không có tâm truy cầu quyền lợi ở nhân gian. Nhưng có người chấp trước vào quyền lực, vào chính trị, thấy Khưu Xứ Cơ phụng chiếu khuyến hóa nghĩa quân, có thể nghĩ chẳng phải ông đang phục vụ cho người thống trị triều Kim, đang tham dự chính trị?
Kỳ thực sự truyền bá chính tín, bất luận đối với nhân dân hay người thống trị, thì đều có chỗ tốt, thế nhưng tuyệt không phải khái niệm “phục vụ cho người thống trị”. Chính tín với chính trị là vô quan, Khưu Xứ Cơ là một người xuất gia, đối với chính trị cũng là vô quan. Tôi nghĩ: Sở dĩ ông phụng chiếu khuyến hóa Hồng áo quân, chẳng qua là ông gắng sức cứu người thôi, chứ trong tâm ông hoàn toàn không có truy cầu quyền lực hay lợi ích gì ở thế gian. Khưu Xứ Cơ đã nhìn thấu an bài của thiên thượng, biết được khởi nghĩa Hồng áo quân sẽ không có kết quả tốt đẹp, nên mới khuyên họ trở về nhà. Kết cục cuối cùng của sự kiện đã chứng minh câu nói của Khưu Xứ Cơ, ai không nghe lời khuyến thiện của Khưu Xứ Cơ đều bị tiêu diệt.
Hôm nay, học viên Pháp Luân Công khuyên người thoái đảng, đoàn, đội để bảo đảm bình an, bởi vậy một số người ngộ nhận rằng học viên Pháp Luân Công đang tham dự chính trị. Kỳ thực sự hồng truyền của Pháp Luân Công cùng với chính trị là vô quan, học viên Pháp Luân Công đều là người tu luyện chân chính, là không quan tâm tới quyền lực thế gian. Trong tu luyện, họ biết rằng mấy chục năm qua Đảng Cộng sản Trung Quốc đã bức hại nhân dân, kể từ năm 1999 lại bức hại tàn khốc những học viên Pháp Luân Công lương thiện, gây ra tội nghiệt tày trời, nhất định phải bị Trời diệt. Đến lúc ấy tất cả những ai không nguyện thoái xuất tổ chức của tà đảng đều trở thành vật tuẫn táng chôn theo tà đảng. Không muốn họ bị liên lụy vì sự diệt vong của tà đảng, các học viên Pháp Luân Công mới khuyên người thoái đảng, đoàn, đội của Trung Cộng để giữ tính mạng; trong tâm họ chỉ nghĩ tới cứu người, chứ không nghĩ tới quyền lực thế gian; hành vi của họ chỉ liên quan tới cứu người, chứ vô quan với chính trị.
Việc trước chưa quên, việc sau đã tới. Những người theo Hồng áo quân năm xưa, nhờ nghe theo lời khuyên thoái xuất của Khưu Xứ Cơ mà giữ được tính mạng; hôm nay, phàm là những ai tin lời học viên Pháp Luân Công, tuyên bố thoái đảng, đoàn, đội (có thể dùng biệt danh), thì trong tương lai không xa khi Trời diệt Trung Cộng sẽ nhất định được bình an, từ đó tiến nhập tương lai tốt đẹp.
Không hiểu sao cái còm này lại bị chặn 🙂
Thưa anh Le Vinh Huy,
Nếu là đa số ủng hộ Tần Cối, thì cũng không cần phải hãm hại Nhạc Phi và cả gia đình phải không???
Thôi, mời anh và các ace thảm khảo link này:
http://chanhkien.org/2011/06/cau-chuyen-lich-su-phong-tang-tao-tan.html
He he, thiệt là ngại quá đi! Link @Nga Nguyen dẫn là bài giảng tôn giáo, nhập đề đã là hai chữ “tương truyền” lồ lộ, cái này không thể gọi là sử liệu, dùng đó để tán rộng ra giảng đạo thì được, chứ để chứng thực lịch sử thì he he… không đủ để khả tín ạ!
@Nga Nguyen: Nói thêm, tích “Phong tăng tảo Tần” được chép trong “Di kiên chí”, là loại tiểu thuyết thần kỳ, do Hồng Mại đời Nam Tống sưu tầm. Giá trị của “Di kiên chí” này, cũng như các loại sách diễn nghĩa của Tàu (“Nhạc Phi diễn nghĩa” chẳng hạn), là như nhau, nghĩa là chỉ để giải trí.
He he, Nga thích cái thú giải trí của dân Tào dồi đấy. Cảm ơn anh!!!!
Có ai đó nói lịch sử là nói cái tệ hại ngày hôm qua để chịu đựng được cái tệ hại ngày hôm nay
Em chào bác Bulukhin! Được bác ghé mắt thật là khoái cái bụng kẻ hậu học này! 😀
Hoà có ơi. Thời Nhạc Phi (1103-1142) và Tần Cối (1090-1155) là triều của Tống Cao Tông Triệu Cấu (1107-1187). Khi Tống Anh Tông Triệu Tông Thư (1032-1067) trị vì thì lúc đó Nhạc Phi và Tần Cối đều chưa sinh ra.
ngáo à mà viết cái bài lật sử này??? Giờ giả sử Việt Nam bị Trung Quốc chiếm mất một nửa đất nước, rồi bao nhiêu người dân, tướng lĩnh, quan chức bị đưa về Bắc Kinh làm nhục thì lúc đó nên đánh để rửa nhục hay chịu hòa, chấp nhận mất một nửa giang sơn??? Có thể Nhạc Phi sai khi muốn đón hai vua về, nhưng giang sơn bị rơi vào tay ngoại bang không giành lại sao được. Tần Cối phản phúc, thông đồng với giặc bị chửi là đúng
LeVinhHuy viết bài này cho thấy lòng dạ của LVH củng như Tần Cối